Trong giờ trải nghiệm hôm nay, góc bếp nhỏ của lớp bỗng trở nên rộn ràng hơn hẳn khi các bé cùng cô bắt tay vào nhặt rau muống. Đôi bàn tay bé xíu còn vụng về nhưng lúc nào cũng đầy háo hức. Có bé vừa nhặt vừa líu lo: “Con giúp cô nhé!”, có bé lại chăm chú đến nỗi quên cả nghịch bạn bên cạnh. Những cọng rau xanh mướt được các bé nâng niu như báu vật, bé nào nhặt xong cũng hí hửng giơ lên khoe: “Cô ơi, đẹp chưa!”. Thỉnh thoảng lại có một vài chiếc lá “lạc đường” rơi xuống bàn, khiến cả cô và trò bật cười. Nhìn những gương mặt ngời lên vì tự hào, cô thấy công việc trở nên nhẹ nhàng và vui hơn bao giờ hết. Vậy là từ những đôi tay bé bỏng ấy, bữa ăn của lớp hôm nay như thêm vào một vị ngọt của sự chăm chỉ và tình yêu thương.